Sao ta không cùng nuôi dưỡng niềm vui bé nhỏ này nhỉ?
Gương mặt của anh có chút gượm buồn.
Em ước có thể kể cho anh một câu đùa.
Em bị bối rối trước những cảm xúc dồn dập này.
Em cứ liên tục viết lại những lá thư tình.
Còn bao lâu nữa anh mới cuộn lại và ném chúng đi?
Thật buồn cười, khi chúng ta tận mắt nhìn thấy nhiều điều.
Nếu em buộc phải cười, anh sẽ biết.
Em không quan tâm nếu mình bị bao phủ bởi bụi tàn, chỉ cần em được ở bên anh.
Em không biết nói điều gì sáng suốt cả.
Sao anh không đến đây và xem lũ mèo này cùng em!
Sao ta không cùng nuôi dưỡng niềm vui bé nhỏ này nhỉ?
Lý do trái tim em đau mỗi đêm và ngày.
Đó là bởi vì em không thể tiếp tục nâng dũng khí của mình thêm nữa.
Lúc này, anh giả vờ như không thấy em ở đây.
Bibidi-babidi-bu, ngày càng nhiều phép màu.
Anh càng đến gần, em càng không hiểu, và quả bí ngô thậm chí lại càng còn ngốc nghếch hơn.
Khi anh đã cố gắng hết sức mình, khi anh buồn.
Hay là đi về nhà theo đường vòng nhé?
Hãy mong ngày mai trời nắng đẹp để ta có thể mỉm cười với nhau.
Cây hoa anh đào, ánh nắng của biển xanh, chiếc lá rơi nhẹ cà những thảm tuyết trắng.
Em đã biết vẻ đẹp của những thứ mà tự mình không thể tìm thấy.
Em cũng đã trải qua ngọt ngào và cay đắng.
Khi kết thúc đến, chúng ta sẽ đi theo con đường riêng của mình.
Không cần gì phải xấu hổ cả, vì em đâu phải là Lọ Lem.
Em chỉ muốn tiếp tục ở bên cạnh bạn từ giờ trở đi.
Ở nơi hoang vu nào đó.
Sao chúng ta không cùng nuổi dưỡng niềm vui bé nhỏ này nhỉ?